Tôi biết con người anh trước đây có chút tự kiêu, cái tôi khá lớn nên gặp những chuyện này anh trở nên sốc. Tôi thông cảm và vẫn luôn bên anh chia sẻ khó khăn. Mình tôi làm kiếm tiền, còn anh bỏ dở việc công ty và nằm nhà suốt. Với một đứa con gái mới tốt nghiệp, tôi cũng háo hức về tương lai được tự do thoải mái, dùng những đồng tiền mình làm ra du hí đó đây, vậy mà giờ cộng tất cả tiền làm của tôi lại lúc nào cũng thiếu hụt vì phải lo cho cả hai. Tôi không muốn anh nghĩ nhiều, tự ái nên chuyện tiền bạc chi tiêu đưa anh cũng rất khéo léo.
Quả thực áp lực cuộc sống với tôi ngày càng nhiều, không ngờ nó khó thở đến thế, thèm cuộc sống độc thân trước đây kinh khủng. Không phải vì tôi tính toán với anh mà tôi đã bao bọc cuộc sống cả hai gần năm nay rồi, nhìn anh suy sụp tôi rất thương nhưng anh cứ chây ỳ, không được làm gì cả, gần như thất nghiệp. Tôi mong anh trở lại như ngày trước mà sao khó quá. Tôi vốn kỹ tính, sống có nguyên tắc, nói là làm, tôn trọng lời hứa tuyệt đối, nhìn anh giờ sống như cái xác tôi không thể chịu đựng nổi, mọi thứ trong tôi chỉ còn tình thương.
Tôi quyết định chia tay, anh níu kéo hết lời. Ngay lúc đó lại có người đòi nợ anh, tôi rút ví ra đưa anh mấy triệu để người ta không nói với bố mẹ anh. Thực sự lúc đó tôi chỉ nghĩ giúp như bạn bè hoạn nạn chứ chán lắm rồi. Giờ anh vẫn nằm nhà chờ công việc, còn tôi không nỡ bỏ anh lúc này, thầm mong anh sớm ổn định công việc và chỗ ở sau đó sẽ rời xa anh.