Bố mẹ vợ cho chúng tôi một số vốn để làm ăn, công ty tôi kinh doanh thuận buồm xuôi gió, phát triển tốt. Giờ tôi là chủ khách sạo bốn sao ở quận I, cuộc sống không còn phải lo đói nghèo nữa. Lúc này tôi hay nghĩ về mộ cha, rảnh thời gian tôi thường về quê, nghe mọi người trong làng nói về mẹ. Bà đã có chồng và hai đứa con, cuộc sống khó khăn nên tôi muốn giúp đỡ bà và hai đứa em, dù sao đi nữa chúng cũng là anh em cùng mẹ với tôi.
Tôi có nhờ người quen gửi tặng mẹ 400 triệu đồng để chi trả nợ nần, số tiền còn lại mẹ có thể lo cho cuộc sống. Mẹ không nhận, còn gửi lời lại với tôi rằng bà rất xấu hổ vì đã bỏ rơi tôi, bà không xứng đáng nhận tiền của tôi. Nghe hai chữ bỏ rơi trong lòng tôi thấy cay đắng quá.
Cách đây hai tháng tôi nhận được thông báo của Nhà nước muốn san lấp mặt bằng tại phần mộ của cha, tôi chuyển hài cốt của ông vào chùa. Trong khi mọi người đào hài cốt, đằng xa xa trong bụi chuối bóng ai lấp ló, nhìn kỹ lại đó là mẹ tôi, một bóng hình mà 25 năm qua tôi mới gặp lại. Hóa ra bà đang theo dõi cuộc hành trình của tôi, từng bước chân của tôi. Tôi lại gần, trong lòng suy nghĩ câu đầu tiên sẽ nói với mẹ như nào.
Gần đến đó, mẹ quay lưng bước rất nhanh, đó là bước chân 25 năm trước đã ra đi để lại cho tôi bao nhiêu sóng gió cuộc đời, tôi nhìn theo mẹ cho đến khi khuất dạng. Tôi ôm hài cốt cha vào trong xe để về, nói với tài xế chở ngang qua ngôi làng mẹ sinh sống. Đến một căn nhà kém nhất trong làng, nơi mẹ đang sống với chồng và hai đứa con, tôi ra khỏi xe và tiến thẳng vào, mẹ nhìn thấy tôi liền đóng cửa lại. Tôi đứng bên ngoài 15 phút, nước mắt tuôn rơi. Không phải vì yếu đuối mà tôi khóc cho số phận bị lạc loài, trách ông trời sao đối với mình như vậy, trách người mẹ mang nặng đẻ đau sao lại bỏ con.