Tôi giật mình khi nghe âm thanh báo tin nhắn từ điện thoại vang lên “Anh xin lỗi, về đi em, anh lo cho em quá. Về anh sẽ giải thích mọi chuyện với em. Em ở đâu”. Tôi bừng tỉnh mới biết mình đang ngồi trong quán cà phê lạ lẫm. Giờ đây trong căn nhà nhỏ bé mà chúng tôi cùng nhau dành dụm tiền mua được, chúng tôi ngồi cạnh nhau không thốt nên lời, lòng tôi đau đến ngộp thở.
“Cô ấy tên là Hà, anh đã quen được hai tháng”, anh nói với giọng ngập ngừng. “Anh đã đầu hàng rồi phải không”, tôi chỉ nói được bao nhiêu đó. Những gì chúng tôi đã gây dựng, chăm chút cho cuộc sống của cả hai, giờ chỉ còn là đống tro tàn bởi chính câu nói của mẹ anh “Mày hãy lấy vợ sinh con cho tao chết còn được nhắm mắt. Mày có muốn thấy tao chết không nhắm mắt không”. Làm ơn hãy giúp chúng tôi với.
(Tâm sự cuộc sống 18Truyen.com)