Mọi việc thật trớ trêu, khi đang nghĩ về một đám cưới với anh thì tôi gặp Mạnh. Chúng tôi chỉ gặp nhau tình cờ nhưng đều ấn tượng từ cái nhìn đầu tiên, mọi việc đã mất kiểm soát khi cả hai nhắn tin qua lại. Mới đầu chỉ trên phương diện bạn bè, dần dần chúng tôi thấy lúc nào cũng muốn nhắn tin với nhau. Tôi nghĩ mình đã quá chủ quan với cảm xúc của bản thân khi nhận lời đi chơi, xem phim với Mạnh một vài lần. Nhiều khi rất muốn từ chối nhưng tôi cảm thấy có sức hút nào đó không thể.
Điều gì đến đã đến, tôi nghĩ hai đứa đã yêu nhau. Bên cạnh Mạnh tôi tìm được những cảm xúc mà trước đây chưa bao giờ có, con tim thực sự đập loạn nhịp. Tôi rất đau khổ khi nghĩ chỉ còn ít thời gian nữa sẽ không được ở cạnh anh vì sắp lấy chồng rồi. Không biết tôi có ngu ngốc không khi đem cả cuộc đời mình ra đánh cược chỉ vì trả nợ ân tình. Giờ tôi đang băn khoăn, do dự, một bên là tình, một bên là ân nghĩa.
Tôi đang cố dùng lý trí vì đợt này dần nhận ra Mạnh là người đào hoa, hơi trẻ con, có gì đó khiến tôi chưa an tâm (một số lần đi chơi Mạnh không dám nghe điện thoại trước mặt tôi, nhiều khi còn hay kể về những cô gái khác như muốn chứng minh sức thu hút của mình). Về sự quan tâm, Mạnh nhiều khi không nghĩ đến cảm xúc của tôi nhiều, chỉ nghĩ cho bản thân.