Tôi không nói gì, suy nghĩ cả đêm về cuộc sống. Sáng hôm sau tôi quyết định dọn đồ ra ngoài để cả hai có thời gian nhìn lại tất cả, bớt ngột ngạt. Chồng tỉnh dậy giữ khóa xe, trả tôi khoản tiền đã mượn mà không quên trừ lại một tháng 10 ngày tiền ăn (do tôi ăn chung buổi tối ở chỗ làm của anh), kèm thêm câu “lượn luôn”. Tôi xách đồ ra khỏi nhà trong sáng sớm Sài Gòn mưa với những cái nhìn từ đồng nghiệp của chồng ở trọ cùng đó.
3 ngày trôi đi, tối hôm qua anh đòi gặp, bắt tôi tối nay phải về nhà, nếu về thì không ly hôn, còn không anh sẽ về quê làm thủ tục ly dị, tôi sẽ không được gì và không được cả con.
Tôi còn ngày nay để suy nghĩ, mọi thứ đều xáo trộn, tôi thương con lắm, nhưng sống tiếp là cả đời sẽ phải sống như thế. Tôi đang nghĩ sẽ quay về sống vì con, còn với chồng cảm xúc không nguyên vẹn, mọi sinh hoạt trong nhà lo cho con sẽ chia đôi. Như vậy có nên không? Mong nhận được lời khuyên từ anh chị.
(Tâm sự cuộc sống 18Truyen.com)