Tôi sinh cháu được gần một tháng, phải ngày 2 bữa mang cơm từ tầng một lên tầng 3 phục vụ anh vì sợ ở dưới nhà bọn đòi nợ đến gặp sẽ không yên. Mọi chuyện cứ thế trôi đi, đến nay được hơn 4 năm, anh đi làm tháng có tháng không. Mọi khoản tiền chi tiêu cho vợ chồng và con một tay tôi lo liệu, nhiều lúc phải đi vay, chồng tôi cũng biết.
Tôi đi làm nhà nước, lương tháng 3 triệu đồng làm sao đủ cho mọi khoản chi tiêu đó. Cũng may bố mẹ chồng không bắt chúng tôi đóng góp gì vì ông bà biết anh không kiếm ra tiền. Buồn một nỗi, anh không làm ra tiền nhưng tiêu hoang, không nghĩ thiệt về mình, lại có sở thích thay đổi điện thoại. Bất cứ khi nào muốn đổi điện thoại lại bắt tôi đi vay mượn tiền. Ngoài ra, cứ hết tiền lại hỏi vợ, ma chay, cưới hỏi đều hỏi vợ, tiền điện thoại gọi vợ nạp, thỉnh thoảng chồng đi làm có ít tiền không đưa để góp chi tiêu với vợ hoặc dồn vào trả bớt nợ mà chỉ đưa một ít, còn lại để tiêu xài cá nhân, ăn uống, tụ tập bạn.
Trước Tết năm vừa rồi, anh đi làm được khoảng hơn một tháng, không hề đưa tiền cho tôi. Thỉnh thoảng tôi cần tiêu việc gì anh đưa vừa đủ hoặc đi cùng và tự tay chi tiền. Mọi khoản tiền tôi có anh đều hỏi rất kỹ và điều tra xem chi tiêu những gì.
Ra Tết, mọi khoản tiền của tôi có đều đã chi gần hết, chồng lại gặng hỏi và bắt tôi đếm xem tiền mừng tuổi của con được bao nhiêu, bắt tôi đưa một triệu để mua điện thoại và mấy trăm để chồng mừng tuổi mấy người ở chỗ làm. Giờ đến ngày đóng học cho con, tôi hỏi anh, anh nói “Không biết, đóng đi”. Tôi thật sự cảm thấy thất vọng và chán nản, đã chục ngày nay tôi với chồng gần như sống ly thân, chẳng ai nói với ai câu nào. Tôi cảm thấy thật sự mệt mỏi, không biết tình trạng này còn kéo dài được bao lâu. Liệu có phải tôi đã sai khi quá lo lắng cho chồng?
(Tâm sự cuộc sống 18Truyen.com)