Tôi như người điên không ý thức được đang làm mất mặt chồng và chính mình. Mỗi đêm khi chồng về nhà tôi đều tra khảo xem hôm nay anh làm những gì, với ai, kiểm tra điện thoại, quần áo, ví… chỉ cần có chỗ nào không vừa ý hoặc nghi ngờ ngay lập tức tôi sẽ gào lên. Mặc dù chính tôi cũng không có bằng chứng nào về mối quan hệ của chồng với cô gái kia và trong thời gian này hàng ngày anh vẫn đi về đúng giờ, chăm lo cho vợ con như trước, hôm nào về trễ anh đều nói rõ cho tôi biết nhưng tôi như một người không lý trí. Tận sâu trong lòng tôi vẫn biết chồng mình không như vậy nhưng làm thế để anh biết nếu có gì tôi sẽ hủy diệt cuộc sống của anh. Lúc đó tôi không biết nếu như thật sự anh có người phụ nữ khác thì hành động, cách cư xử của tôi như thế càng làm anh lao vào vòng tay người khác.
Đồng nghiệp của anh không thoải mái với những cuộc điện thoại của tôi, họ đi kháo nhau khắp công ty về hành động đó, tôi chỉ cho đó là ngụy biện, lấy đứa con trong bụng ra gây áp lực, hành hạ, mắng nhiếc, hạ nhục anh không tiếc lời. Tôi bỏ ăn bỏ uống thì anh sẽ im lặng để mặc tôi muốn làm gì thì làm, tôi hả hê tiếp tục được làm công việc thám tử như ý muốn. Tôi đã không nhận ra anh ngày càng trầm lặng, chỉ còn cười mỗi khi anh vui chơi với con, anh như một cái xác không linh hồn trong ngôi nhà của chúng tôi. Thỉnh thoảng tôi lại bắt gặp anh suy tư nhìn xa xăm vô định, những lúc đó cơn cuồng ghen làm tôi cứ nghĩ anh đang nhớ đến ai khác nên tâm hồn mới treo cành cây. Tóm lại bất cứ một việc nhỏ nhặt gì trước kia tôi cho là bình thường (mọi người cũng nghĩ là bình thường) thì lúc đó dưới cái nhìn tiêu cực của tôi luôn có vấn đề, luôn để tôi suy diễn linh tinh, nghi ngờ.