Mời các bạn đọc tâm sự cuộc sống rón rén bước vào cuộc đời anh để rồi lại lầm lũi bước ra hay nhất tại 18Truyen.com về tâm sự cuộc sống.
Món ăn ngon mấy mãi cũng chán, viên kẹo ngọt đến đâu rồi cũng nhạt nhòa. Anh là chàng trai đa tài và cởi mở, có nhiều mối quan hệ và nhiều người theo đuổi, tôi dần trở nên cũ kỹ đối với anh.
Tôi và anh quen nhau trong một chiều mùa đông khi tôi nhận công tác tại đơn vị anh. Anh hơn tôi một tuổi, từng trải già dặn, đối với tôi anh rất nhẹ nhàng và tình cảm, từng câu chuyện phiếm vụn vặt góp nhặt thành những câu chuyện dài. Những cuộc nói chuyện dần dần dài hơn, thường xuyên hơn, đủ để trở thành một thói quen của mỗi người. Tôi và anh cứ rón rén bước vào đời nhau, dần trở nên thân thiết, gắn bó hơn. Lúc đấy tôi tự nhủ hãy đứng ở cánh cửa cuộc đời anh thôi, có thể dõi theo anh nhưng cũng có thể bước chân bất cứ lúc nào. Vậy mà cứ từng bước tôi dấn sâu vào đời anh lúc nào không hay. Tôi bước sâu đủ để lo lắng, suy nghĩ, quan tâm, thậm chí có chút ghen tuông vu vơ về anh. Còn anh cứ vô tư kể cho tôi những câu chuyện thầm kín nhất.
Sâu thẳm trong tâm hồn tôi cảm thấy anh đối với mình như một người bạn. Suốt quãng thời gian đi học tôi không yêu ai, không phải bởi không gặp người cuốn hút, mà có lẽ người đó không làm tôi cảm thấy an toàn như đối với anh. Một tháng sau đó tôi chuyển lên ở ngay cạnh phòng của anh, những cuộc gặp mặt, nói chuyện nhiều hơn, trở thành thói quen, hàng tối chúng tôi đều dành cho nhau hàng giờ để tâm sự.
Tâm sự rón rén bước vào cuộc đời anh để rồi lại lầm lũi bước ra
Món ăn ngon đến mấy ăn mãi cũng chán, viên kẹo ngọt đến đâu rồi cũng nhạt nhòa. Anh là chàng trai đa tài và cởi mở, có nhiều mối quan hệ và nhiều người theo đuổi, tôi dần trở nên cũ kỹ đối với anh. Tôi chỉ cần ở anh một mối quan hệ không rõ ràng cũng được, không yêu cũng chẳng sao. Tôi bắt đầu để ý những người con gái anh gặp hơn, kỹ tính hơn đối với anh, biết rằng chúng tôi chưa có gì để gọi là yêu mà có lẽ chỉ là tình cảm từ phía tôi. Thế mà tôi lại ghen khi anh thể hiện với các cô gái xung quanh, chúng tôi đẩy cuộc đời nhau ra lúc nào không hay. Anh cũng nhận ra điều đó và nói “Không sao đâu em, cuộc đời là vậy, có những thứ không thể cưỡng cầu được nhất là chuyện tình cảm. Chúng ta không thể bắt ép được nó mà chỉ có thể đón nhận thôi”.