VN88 VN88

Tâm sự rời bỏ người tình vì nhìn vợ quá tiều tụy

Rồi một ngày khi tôi trở về, thấy vợ đang giặt áo của tôi (thường thì giặt máy, nhưng hôm đó là áo trắng chắc vợ sợ xuống màu nên giặt tay), nhìn bàn tay vợ khẳng khiu, ốm o, gân xanh nổi lên; vì đau buồn mà từ một người tròn trịa, vợ xuống ký nhìn xanh xao, tiều tụy. Nhớ tới đôi bàn tay người tình trắng nõn nà, từng ngón tay được chăm chút và sơn rất đẹp (gia đình khá giả nên cô ấy không làm việc nhà), tôi từng mê mẩn nắm lấy nhiều lần. Tôi cũng ít dám nhìn thẳng vào mắt vợ từ khi có lỗi.

Tối đó nhìn vợ ngủ mới thấy đôi mắt thâm quầng, vẻ mặt thì mệt mỏi, bơ phờ, hốc hác, xanh xao, tiều tụy, trong khi cô người tình trắng trẻo, tròn trịa, mỗi lần gặp tôi rạng ngời hạnh phúc. Nhìn lại hình vợ ngày xưa cũng luôn cười tươi với khuôn mặt rạng rỡ, giờ hiếm khi nào thấy cười, có chăng chỉ là cười gượng. Bỗng dưng thấy thương vợ nhiều và cảm thấy có lỗi quá. Người tình chỉ đi chơi vui vẻ với mình, còn vợ lo cơm nước giặt giũ, con cái, nhà cửa. Vợ không có thời gian đi làm tóc, làm móng tay như người tình, không có thời gian chăm chút cho bản thân.

Tôi thấy cần phải chấm dứt việc này vì thật sự khi bên người tình tôi cảm thấy vui nhưng nghĩ đến vợ đang chăm con ở nhà tôi chẳng thể vui được nữa, trong khi người tình cũng dằn vặt vì thấy có lỗi với vợ tôi. Cả hai người phụ nữ đều đau khổ, tôi cũng mệt mỏi nên quyết định chia tay để trả mọi thứ về lại ban đầu. Sau khi đọc bài “Không nỡ nói lời chia tay với người tình dù hết yêu” của anh Thành, tôi chợt thức tỉnh hơn, dù thương người tình nhưng tôi không thể ích kỷ giữ cô ấy cho riêng mình được. Tôi phải để cô ấy đi tìm hạnh phúc khác vì mình còn có gia đình, chẳng thể lo lắng cho cô ấy suốt đời được.

VN88

Viết một bình luận

Website này sử dụng Akismet để hạn chế spam. Tìm hiểu bình luận của bạn được duyệt như thế nào.