Tôi bảo anh đưa con đi du lịch ít nhất 1 năm 1 lần, anh nói: Tất cả những nơi đó đi hết rồi nên không muốn đi nữa. Bảo anh đưa đón con đi học cho tình cảm, anh nói: Cho mày tiền đi xe ôm vì tao bận. Thời gian cứ trôi đi như vậy, anh hết cả nhu cầu nói chuyện với vợ con, không có nhu cầu đi chơi, không có nhu cầu tâm sự với gia đình. Tối nào tôi cũng quan sát và để ý xem anh làm những gì sau khi đi làm về: xem phim, chơi game, đọc truyện chưởng trên máy tính đến 1, 2 giờ sáng. Khi anh có nhu cầu sex như một thói quen cũng là lúc tôi tắt ngóm mọi tình cảm. Góp ý với anh nhiều lần về cách sống, sau đó để ý vẫn thấy như vậy.
Năm này qua năm khác, cuộc sống của chúng tôi nhàm chán đến mức cảm tưởng như không thể chịu nổi. Con cái giờ đã lớn, hầu như chúng cảm nhận được suy nghĩ của mẹ, cảm nhận được cách sống nhạt nhẽo, vô vị và ích kỉ của bố nhưng không dám nói. Nhiều người trong gia đình đã nói: Con đã chịu được đến tuổi này thì hãy cố gắng sống vì con, không thể khác được. Hãy tự tìm niềm vui với các con thế thôi.
Biết là mỗi cuộc đời đều có số phận, không thể đổi thay, nhưng bất chợt nỗi buồn thoáng qua rồi cứ dồn nén mãi. Mong tìm những lời động viên, chia sẻ của các bạn. Chân thành cảm ơn.
(Tâm sự cuộc sống 18Truyen.com)