Sau nhiều năm làm thuê, tôi quyết định tự kinh doanh, ban đầu cũng có chút thuận lợi, nhưng kết quả là món nợ khổng lồ vào đến thời điểm này. Ngẫm lại, tôi không giỏi như mình nghĩ, vì nếu giỏi tôi đã không thất bại trong hai năm nay. Tôi nợ ngân hàng và người thân khoảng 250 triệu đồng, rồi nhiều lúc xoay sở không ra, lãi mẹ đẻ lãi con, tôi phải vay nóng bên ngoài gần 100 triệu. Cho đến lúc này, tôi không thể xoay sở được nữa.
Ban đầu kinh doanh vì cũng muốn được làm chủ, thử sức mình, lại có thể làm giàu, và chăm sóc bé con. Tôi đưa con đang ở với ngoại xuống để chăm. Mọi chuyện thay đổi rất chóng vánh, giờ đến chiếc xe tôi cũng không có để đi, đưa đón con đi học đi bằng xe buýt, không thì mượn xe của đứa em. Nhiều lúc cả con cũng không có gì để ăn, hình như bé con ăn cơm với mắm đã là chuyện bình thường và tôi chưa thấy bé kêu ca gì cả. Điều này quả là ngoài sức tưởng tượng của tôi. Tôi thật là một người mẹ tồi thì phải.
Tôi kinh doanh không thành công nên quay lại xin việc làm, nhưng lần này lại khác, xin đâu rớt đó, không hẳn vì lý do tôi chưa tốt nghiệp đại học, vì tôi thấy thật sự nhiều nơi họ không quan tâm tôi đã được học những gì, chỉ quan tâm tôi đã làm được những gì và sẽ làm được gì cho họ. Rõ ràng, cầm tấm bằng 12 và lý lịch mẹ đơn thân như tôi sẽ hơi khó xin việc ở một số nơi nhưng không phải là tất cả. Việc không được tuyển chọn cũng có khá nhiều lý do.