Tôi tìm đến cách viết ra giấy, anh không thèm đọc dù nó ở ngay mắt anh hàng năm trời. Bước đường cùng, tôi nhờ người thân trong gia đình, bạn bè thân thiết của anh, mọi chuyện không những không ổn hơn mà ngày càng rạn nứt. Tôi biết làm thế nào khi không may có mâu thuẫn gia đình mà bản thân chúng tôi không thể đối thoại với nhau bình thường được?
Nói về mâu thuẫn trong gia đình tôi lại càng đặc biệt, không phải chuyện tiền nong, kinh tế, không ngoại tình, mâu thuẫn nội ngoại mà chỉ vì những cái vụn vặt, không đáng làm nên tranh luận, nó đủ làm anh to tiếng, quát mắng, thậm chí sỉ nhục tôi ngay trước mặt các con. Sau nhiều năm nín nhịn, khi biết thái độ như vậy của chúng tôi ít nhiều ảnh hưởng đến nhân cách của các con, tôi bắt đầu có sự phản ứng lại, từ nhẹ nhàng đến căng thẳng và lần nào cũng thất bại. Anh sẵn sàng làm to chuyện, chiến tranh lạnh, khi anh có tiền thì có thể ra ngoài vài tháng rồi vì vẫn còn yêu, vì con, vì nhu nhược yếu hèn tôi lại phải xuống nước làm lành.
Bây giờ tôi biết mình đã sai nhiều lắm, tôi không ân hận vì lấy anh làm chồng. Tôi đã yêu thật say đắm, hạnh phúc, có những đứa con xinh xắn từ người mình yêu. Nhưng tôi sai ngay từ nhiều năm trước khi đã để mất đi lòng kiên định, sự tự trọng cần thiết trong tình yêu. Chấp nhận cho qua mọi lỗi lầm, và quan trọng là tôi không hề nhận ra anh có thực yêu tôi không. Yêu nhau là vậy sao? Dần dần anh không còn tôn trọng tôi nữa, đi sớm về muộn tùy ý, lúc có chuyện là anh nói cho thỏa lòng mình mà không cần biết tâm trạng của tôi, sự nhận thức của các con đang tuổi trưởng thành. Đặc biệt anh cũng không còn tôn trọng những giá trị gia đình, anh có thể đi qua đêm, vài ngày, thậm chí là hàng tháng.