Rồi tôi nhìn lại tiền bạc, nữ trang cưới đã bán sạch vì con bị bệnh, đau ốm, vì những đóng góp quá nhiều so với thu nhập của vợ chồng tôi. Bạn bè thắc mắc hỏi tại sao tôi lại phải chịu đựng như vậy, trong khi có thể ra ngoài ở riêng và tự lập được. Tôi từng suy nghĩ đến việc này mỗi khi đau khổ và áp lực, tuy nhiên một thân một mình ở thành phố, nếu dọn ra riêng, con còn quá nhỏ, bệnh đau liên tục thì ai sẽ chăm giữ? Liệu chồng tôi có đủ mạnh mẽ để đấu tranh xin ra ngoài ở? Và nếu không chuẩn bị chu đáo thì tôi có thể bị mất công việc đang làm và người chịu thiệt thòi là con tôi.
Cứ như vậy tôi đã phải chịu đựng 3 năm. Trong 3 năm đó tôi cũng nghiệm ra được rằng ba chồng gia trưởng, phong kiến và đôi khi làm áp lực với tôi, nhưng đó cũng xuất phát từ tình yêu cháu nội rất thật. Nhưng với mẹ chồng tôi, đôi khi tôi không hiểu được bà. Bà cứ đợi tôi làm sai để chửi, luôn cho rằng tôi không đủ trình độ để giáo dục con trai mình.
Và nếu bà đang nói vấn đề gì mà tôi nói lại hoặc trình bày ý kiến của mình thì bà không ngại chửi tôi là hỗn hào, mất dạy, vì mẹ chồng nói thì con cái phải im lặng mà nghe. Bà bực mình vì chồng không nói được tôi và có vẻ sợ vợ. Bà luôn có tư tưởng nếu không có cháu đích tôn thì tôi sẽ không còn là con dâu bà, rằng tôi quá sung sướng, khi đi làm về tới nhà chỉ biết có con, chứ không làm việc nhà cho đúng bổn phận dâu con.