Đến khi con tôi vượt mốc bệnh đau, bé trở nên hiếu động thế là áp lực về nuôi dạy con lại đè lên đôi vai tôi. Ba mẹ chồng tôi thay phiên nhau mỗi ngày làm áp lực. Nhà có hai đứa cháu cùng tuổi, một cháu trai, một cháu gái, ông bà cứ hay so sánh sao cháu gái rất ngoan, hiền, còn con tôi sao hiếu động và hay đòi khóc quá. Rất nhiều lần mẹ chồng nói với tôi: “Thằng này (con trai tôi) lớn lớn nhất định sẽ hư, theo cách giáo dục của mẹ nó thì nhất định thế nào cũng hư”. Rồi ba chồng thì bảo với tôi “Thằng nay ngoan lắm, dạy dỗ đúng cách thì rất ngoan, chứ không phải bản chất hư”.
Một đứa con nít chưa được ba tuổi nhưng ông bà muốn dạy bảo theo cách rập khuôn, không được xem ti vi, không được ngồi trước máy tính, ông bà nói một tiếng là phải nghe, cái gì cho thì mới được lấy, không được tự ý đòi và khóc khi không cho, không được khóc nhè, không được suốt ngày bu theo mẹ… còn rất nhiều cái không được nữa. Rồi đến áp lực tiền bạc đóng góp cho gia đình chồng. Mỗi tháng vợ chồng tôi phải gửi ít nhất là 4 triệu và nếu có thêm đám giỗ, tiệc tùng hay bà con vào thì sẽ gần 5 triệu.
Có lần chúng tôi không đủ khả năng để lo tiền ăn, xin giảm bớt thì mẹ chồng chửi tôi không ra gì, bảo tôi là đồ tính toán, ích kỷ, không có tiền thì ra ngoài đường mà ăn. Bao nhiêu lần tôi phải khóc và cố gắng chịu đựng vì con, tất cả những việc lớn nhỏ trong ngoài tôi đều không lên tiếng. Ba mẹ chồng kêu đóng góp hoặc phải làm gì tôi đều im lặng làm hết để đổi lấy sự bình yên mà đi làm, về đến nhà có những phút giây vui vẻ bên con trai của mình.