Nhưng khi về làm dâu gia đình anh, sự khác biệt quá nhiều làm tôi khổ sở: tôi là người quyết đoán và khá lập trường, còn chồng tôi từ nhỏ quen với cách ba mẹ lo lắng và quyết định mọi việc, nên việc lớn nhỏ gì anh cũng để ba mẹ quyết. Có những lúc tôi tự quyết định cho gia đình nhỏ của mình là gặp sự khó chịu và không hài lòng từ gia đình chồng.
Đến khi tôi có con và là cháu trai đích tôn của dòng họ thì càng stress cùng cực. Con bị bệnh, đau ốm liên miên, chỉ cần hắt hơi, sổ mũi hoặc những khi ông bà tự đoán bệnh cho cháu là yêu cầu tôi phải đưa con đi khám bệnh. Lúc thì ông bà nói nó bị tim, lúc thì ông bà nói sao bụng to, sao xương bé quá, sao chậm nói, chậm đi. Dù bác sĩ có nói là con tôi chỉ bị viêm phế quản cấp, nhưng ông bà vẫn không tin, làm áp lực bằng những lời nói mỗi ngày, rồi đổ lỗi cho tôi không biết cách chăm sóc con.
Ông có lần nói với tôi: “Hãy nhìn mọi người xung quanh tôi, có được học hành giáo dục cao đâu, sao họ vẫn nuôi con được tốt, mập mạp khỏe mạnh”. Ông bà yêu cầu tôi phải tăng cường bồi dưỡng cho con, nhiều tháng tôi kẹt tiền quá phải cho con uống sữa Việt Nam, hay những bữa ăn của bé đơn giản với thịt và trứng là ông bà kêu ca trách móc; nhưng tuyệt đối không có bất kỳ sự hỗ trợ nào cho cháu.