Sau hôm đó, chúng tôi lại quyết tâm không nói chuyện cùng nhau, nhưng hình như cái gì càng muốn bỏ càng khó thì phải. Tôi đã phải khóc ròng bao hôm vì day dứt lương tâm, nhất là những lúc bên cạnh chồng con, thấy chồng chăm sóc, thương yêu mình mà lòng tôi mặn đắng.
Anh càng ít nói chuyện với tôi hơn, chỉ mình tôi nhắn tin cho anh. Tôi hiểu, anh đang muốn giúp tôi vượt qua tình cảm này, cũng là để anh có thể bước qua tôi đi tìm hạnh phúc thật sự. Tôi tự hứa với bản thân nhiều lắm, sẽ không nhắn tin trò chuyện cùng anh nữa, sẽ để anh yên, vậy mà tay vẫn cứ cầm điện thoại không ngăn được, mặc dù gần đây tôi cũng bận túi bụi.
Cách đây nửa tháng, nhóm chúng tôi liên hoan. Hôm đó, anh uống nhiều, cứ nhìn tôi rồi chọc tôi trong những câu chuyện của mình. Lo anh uống say, tôi lên xe theo anh về vì sợ anh lái xe không ổn. Suốt trên đường về, chúng tôi cũng nói toàn chuyện đâu đâu, ngồi nhìn anh mà tôi cứ muốn bật khóc. Cầm lòng mình không đặng, khi sắp về đến nơi, lúc xe dừng đèn đỏ, tôi nắm lấy bàn tay anh, tình cảm trong tôi mong anh giữ tay mình lại, lý trí kêu anh hãy buông ra, nhưng lúc đó anh đã nắm tay tôi lại.
Chúng tôi lặng im lái xe về, ngắn ngủi mấy phút mà khi bước ra khỏi xe, tôi bước không đành, chỉ đặt tay anh vào tay tôi, rồi nói mà kìm nước mắt: “Em chưa bao giờ muốn xa anh”. Anh chỉ nhìn tôi rồi nói: “Thôi em đừng vậy mà”. Tôi thấy đau khổ thực sự khi mình đem lòng nhớ thương người khác, càng đau khổ hơn khi tôi lại làm anh- một người độc thân chưa mảy may chuyện tình cảm lại phải khổ vì một đứa như mình.