Qua điện thoại, những câu chuyện không đầu không đuôi cứ tiếp nối, tôi bắt đầu mỗi lúc một nhớ nhung, muốn gặp mặt, trò chuyện cùng anh nhiều hơn. Thời gian này, vô tình chồng tôi lại đi công tác thường xuyên, nên tối chúng tôi thường trò chuyện với nhau cho đến khi ngủ. Tôi cảm giác anh hiểu mình nhiều lắm, mọi chuyện tôi đều muốn sẻ chia cùng anh, kể anh nghe chuyện học, công việc, gia đình. Tình cảm của chúng tôi cứ nhẹ nhàng đến như thế, anh bắt đầu kể tôi nghe đủ thứ chuyện, việc trước đây anh chưa từng làm theo như lời anh nói.
Tôi nói nhớ thương anh, không khi nào anh nói nhớ thương tôi cả, chỉ trừ một hôm anh say, anh nhắn tin bảo rằng “Anh thương em nhiều lắm em biết không”. Ý thức được điều mình làm, chúng tôi cố gắng không nói chuyện, anh cũng ngưng trả lời tin nhắn tôi được 2-3 hôm rồi lại nói chuyện. Tôi tự hứa với lòng không nói chuyện cùng anh nữa, nhưng tay vẫn cứ cầm điện thoại nhắn cho anh đủ thứ trên đời.
Tôi nhớ mãi một hôm chúng tôi có tiệc chung, trời mưa anh bảo sang đón tôi. Đó là một buổi tối rất tuyệt vời. Khi chở tôi gần đến nhà bạn, tôi nói anh hãy chở tôi đi một vòng trước khi vào. Chúng tôi chạy, tìm mãi không thấy quán cà phê nào để vào ngồi uống một lúc, cứ ngồi trên xe vừa chạy vừa nghe nhạc, trò chuyện cùng nhau. Thấy anh gần gũi đó, mà sao xa cách ngàn trùng, lòng tôi cứ buồn rười rượi.