VN88 VN88

Tâm sự phút giây lỗi nhịp

Mỗi giờ tan sở, điều em thấy vui là nhóm văn nghệ tụi mình thân quen như anh em ruột, quan tâm nhau như người thân. Đội mưa đi tìm thầy “tầm sư học đạo”, thi xong thay đồ tại chỗ trả cho người ta, nhịn đói, nhịn khát mà hát khan cổ họng, cười giòn tan mỗi khi đứa nào hát rớt nhịp, tranh cãi nhau rồi cười rũ rượi.

Những kỷ niệm thật khó quên đúng không anh? Anh hát hay nhất, nên thời gian luyện tập của anh là ngồi lắng nghe tụi em hát và chỉnh sửa từng đứa. Anh trở thành linh hồn của nhóm, là hy vọng của đội, là niềm vui của em. Anh nắm tay em, tặng hoa cho em và hát cùng em, anh nhìn em cười, em cũng cười, thế là khỏi hát. Chỉ vậy thôi mà nhớ mãi.

Thời gian trôi qua nhanh, kỷ niệm càng thêm đậm đà. Cuộc vui nào cũng tàn, chúng ta không còn cơ hội diễn chung, hát chung, cười chung nữa. Anh cưới vợ. Bà xã anh trẻ, xinh và yêu anh hết lòng. Anh rạng rỡ trong album cưới, nụ cười ấy làm em nhói cả lòng. Em có con với chồng. Được làm mẹ là thiên chức, em vừa thấy vui thì lại nhận ra trong đời mình đã mất đi 1 người.

Và chuyện của chúng ta như một dấu chấm cuối dòng, một sự tiếc nuối em không thể diễn tả bằng lời. Anh nhìn em, em nhìn anh, anh ôm em rất vội. Khoảnh khắc qua nhanh như cơn gió, em chưa kịp phản ứng, và anh cũng chưa kịp suy nghĩ là có sai trái hay không? Đêm đó em trăn trở, tối về anh nằm mơ. Có lẽ cả hai chúng ta đều khổ tâm và day dứt như nhau phải không? Dường như chúng ta như hai con thiêu thân. Càng nhớ nhau bao nhiêu càng thêm khổ mà thôi.

VN88

Viết một bình luận

Website này sử dụng Akismet để hạn chế spam. Tìm hiểu bình luận của bạn được duyệt như thế nào.