Vấn đề ở đây là người dân chúng ta coi việc đó là một chuyện hiển nhiên và không cần thay đổi, nên mãi mãi vấn đề đó vẫn tồn tại như một điều hiển nhiên phải có trên hè phố Việt Nam. Thú thật tôi thích nhìn thấy những nụ hôn nồng cháy trên hè phố hơn là cảnh tượng ấy.
Quay lại với vấn đề nhận thức của chúng ta về đàn ông Việt, tôi thấy không thể quy chụp rằng đàn ông là cứ phải lăng nhăng, em này, em nọ để giải quyết nỗi buồn riêng hay nhu cầu của họ. Chúng ta được sinh ra như nhau, cùng có quyền sống như nhau, thế mà tại sao mọi người lại nhìn nhận việc đàn ông Việt đi lăng nhăng, ngoại tình, rượu chè be bét là hiển nhiên và không cần thay đổi vậy nhỉ. Bên nước ngoài, quyền công bằng giữa phụ nữ và đàn ông rất rõ ràng. Vì cớ sao vợ cũng làm 8 tiếng, chồng cũng vậy, mà về nhà vợ còn phải lo toan việc nhà, chồng không mảy may giúp đỡ, đã thế còn ngoại tình em này em kia, lên báo chê vợ đủ kiểu.
Nếu vợ đi chơi với bạn bè thì bảo ham chơi, còn bản thân nhậu nhẹt be bét lại bảo đàn ông phải có bạn bè và các mối quan hệ. Sự công bằng nằm ở đâu trong này nhỉ? Hoặc chúng ta cần thay đổi cách nhìn nhận, cũng cần đòi hỏi những quyền tương tự như vậy khi rõ ràng đang sống trong một xã hội công bằng. Chúng ta cần phải làm gì đó để thay đổi, không phải cho bản thân mà cho các thế hệ sau.