Đã yêu nhau, lấy nhau, nếu chưa có con thì vì nhau, còn nếu có con rồi thì vì con, vì gia đình. Chứ lấy nhau vài năm, chồng phát hiện ra em đồng nghiệp mới là tình yêu đích thực, vợ lại thấy anh hàng xóm mới chính là nửa còn lại của cuộc đời mình thì chết. Sống bên nhau dăm năm, chồng nghe theo tiếng gọi của tình yêu, vợ đi theo tiếng gọi của trái tim, ngôi nhà cũ và những đứa trẻ ai sẽ chăm lo? Trái tim thường lỗi nhịp, cảm xúc bao giờ cũng đẹp đẽ, yêu không phải là cái tội nhưng nếu bỏ vợ vì yêu sẽ phải bỏ bao nhiêu lần vợ? Bỏ vợ xong rồi, lấy vợ mới, có chắc không yêu thêm một bông hoa dại dọc đường về?
Đọc câu “Phụ nữ hãy sống cho chính mình” mà xót lòng. Sống cho mình kiểu gì đây? Cũng giống như câu “Không chịu được nữa thì hãy buông tay”. Tan nát cõi lòng đấy nhưng đâu phải cứ nói buông là buông. Đã sống cùng nhau hãy hướng trái tim về nhau, đừng coi hôn nhân như một trò đùa, bước vào rồi lại bước ra mà không hề có một chút nghĩ suy và trách nhiệm. Vợ chồng sống với nhau không chỉ vì yêu mà còn vì thương, không chỉ vì tình mà còn vì nghĩa, vì nể trọng. Cứ say nắng một em rồi lại muốn bỏ vợ, lại so sánh em của ngày hôm nay với vợ của ngày hôm nay thì nát bét. Sao không so sánh em với vợ của mình nhiều năm trước đó, người con gái đã trao cho anh cả tuổi xuân đã sống bên anh với biết bao hy sinh, tình nghĩa?