“Yêu chỉ để yêu, trước khi kết hôn, anh sẽ cho em biết tình yêu là gì”. Tôi biết em nuốt nước mắt khi nghe tôi lạnh lùng như vậy nhưng em vẫn đồng ý. Cả hai đều im lặng và làm ngơ nhưng tình yêu thực sự đã đến, dù không ai muốn. Chúng tôi yêu nhau, hẹn hò, đi chơi như bao lứa đôi khác, thậm chí là rất mặn mà. Bốn tháng sau em vào thánh đường, đêm tân hôn em gọi cho tôi trong tiếng khóc nghẹn ngào. Cả hai đều lặng đi và òa khóc khi chợt nhận ra cuộc sống không phải trò đùa, tình yêu không phải yêu chỉ để yêu.
Chồng em và gia đình chồng là người thành phố, cuộc sống vật chất tạm ổn, mọi người đều yêu thương em nhưng tình yêu mù quáng quá lớn khiến chúng tôi tiếp tục mối quan hệ lén lút suốt một năm trời, hẹn nhau khi tôi học xong sẽ dắt tay nhau đến miền đất hứa. Cầm trên tay tấm bằng cử nhân kinh tế, tôi rũ áo ra đi, phụ bạc lời thề, bỏ lại em đằng sau với bao nhục nhã ê chề khi mọi người biết chuyện.
Mẹ em bảo: “Bác sẽ lo tất cả ổn thỏa, bác biết cháu chỉ qua đường, xin cháu hãy để con bé được sống đúng cuộc sống của nó”. Ngược ra thủ đô đúng lúc kinh tế khó khăn, tôi chật vật với cuộc sống lạ lẫm và chỉ một mình. Cố gắng lắm mà tháng nào cũng phải xin trợ cấp gia đình. Vào dịp kỷ niệm 1000 năm Thăng Long, tôi gặp một người con gái, em họ của người bạn, một trong ba tiểu thư của một quan chức trong ngành Quân đội.