Chắc mọi người sẽ nghĩ bố mẹ em hiền quá không nói được phải không? Thật sự bố mẹ em nói như nước đổ lá khoai mà anh vẫn không thay đổi, anh ngồi im không nói gì, mặt tỏ vẻ khó chịu. Bố mẹ em vì không muốn mất tình anh em nên không dám làm to chuyện. Em thấy anh ở nhờ nhà em mà như ông hoàng, không bao giờ phải làm một việc gì dù bố mẹ em có nói mỏi mồm. Đến giờ anh ở nhà em cũng được 5 năm rồi mà bản chất không thay đổi.
Không biết anh ở nhà em bao lâu nữa trong khi gần đây bố em lại đồng ý cho anh nhập hộ khẩu vào nhà em để làm giấy tờ học hành không phải về quê (cách 40km) do bố mẹ anh có ý nhờ vài năm. Thật là nhà em sống vì anh em quá mà thành ra anh được thể, em rất ức chế mà nói không được. Anh ở nhà em 5 năm rồi mà mẹ anh mới tăng mức tiền lên thành 800 nghìn/tháng tất tần tật mọi khoản + ngày 3 bữa ăn. Cái này không đáng nói nhưng với mức thu nhập hơn chục triệu của bố mẹ anh ở quê mà nhà anh có mình anh, mỗi tháng bác gửi cho nhà em như vậy.
Bố mẹ em nói giàu nghèo gì mấy đồng nên thôi coi như cho. Tiền không nói làm gì nhưng với thái độ và cách cư xử như vậy khiến nhà em cực kỳ khó chịu mà không dám to tiếng. Chỉ mong anh sớm chuyển đi nhưng không biết ngày đó bao giờ mới tới vì giờ anh mới học năm nhất.