Khổ nhất là em trai em ở cùng anh. Anh online đến 12h rồi buôn điện thoại đến 1-2h sáng, ngày nào cũng như ngày nào khiến em trai em không thể ngủ được. Ức chế nói thì anh ra cầu thang nói chuyện. Nhà có tiếng vọng nên em cũng bị tỉnh giấc luôn vì anh nói to. Có đợt anh đi làm thêm, không biết làm gì mà 3h sáng mới về, ấn chuông inh ỏi làm cả nhà em mất ngủ luôn, về rồi tắm giặt, điện thoại đến gần sáng. Anh có tính tắm cực kỳ lâu, không biết sạch sẽ thế nào mà mỗi ngày tắm 2 lần, trời nóng tắm 3-4 lần, không lần nào dưới một tiếng.
Nhà em bây giờ chuyển ra Mỹ Đình rồi, vì là nhà rộng nên những lúc lau nhà chia mỗi người một tầng dọn dẹp. Bố em còn phải làm mà anh cứ nằm ườn ra, quát dậy thì anh vào nhà vệ sinh, không biết làm gì trong đó đến khi mẹ em ngứa mắt quá dọn xong anh mới chui ra. Đến bữa ăn anh kêu ra ngoài, phần cơm tý anh ăn. Anh đi một mạch đến sáng không nói gì khiến thức ăn để kiến bu đầy. Cái tính anh lề mề, có hôm thấy cô người yêu gọi điện trách sao lâu thế, đợi 30 phút ngoài đường rồi thì anh kêu bị tắc đường, trong khi đang ngồi đọc báo. 15 phút sau anh mới đứng dậy chải chuốt quần áo đầu tóc mất khoảng 20 phút nữa rồi mới dắt xe đi. Mà từ chỗ nhà em đến đó tầm 20 phút, thật khổ cho cô người yêu đợi dài cổ ngoài đường.