Nhà chị có 2 chị em gái. Gia đình khá giả ở quê, khi ông bà nội cho bố em hết đất đai thì bác đấu tranh đòi bằng được 1/3 mảnh đất, trong khi đất nhà bác rất nhiều ở mọi nơi. Bố mẹ em vì nghĩ không muốn anh em to tiếng rồi từ mặt nhau, với lại đất đó sau này ông bà mất cũng xây nhà thờ tổ nên đồng ý cho bác. Nhà bác khá giả là thế, hay khoe đất đai, tiền thưởng tết mấy chục triệu này nọ mà chưa bao giờ cho chúng em được xu nào, tết cũng chỉ mừng tuổi 10 nghìn, 20 nghìn.
Hàng tháng mẹ chị gửi cho nhà em 300 nghìn cho 3 bữa ăn một ngày, dầu gội, sữa tắm, điện nước vệ sinh chưa kể máy tính mở suốt ngày. Vấn đề tiền nong nhà em cũng ngại nên đưa bao nhiêu cầm bấy nhiêu. Ở được 2 năm chị xin ra ngoài vì có người yêu. Thấy tốn kém quá mẹ chị bảo về nhà em cho đỡ tốn, tiết kiệm được tiền nhưng chị muốn ra ngoài cho tự do đi lại.
Cứ tưởng vậy là xong thì lại đến anh trai nhà bác. Anh sinh năm 91 mà đến giờ vẫn học năm nhất vì học mỗi nơi một thời gian lại bỏ. Anh này mới thực sự làm nhà em ức chế, đi đâu làm gì không bao giờ xin phép, hỏi thì không nói chỉ ậm ừ cho qua, không làm bất cứ việc gì trong nhà, đến bữa gọi mỏi mồm không xuống ăn cơm, cả nhà ăn gần xong mờới mò xuống. Ăn thì lâu, chỉ khổ em ngồi đợi rửa bát. Nhiều hôm ức chế em nói “ăn xong tự đi mà rửa” vậy mà anh cũng cứ để đấy, kêu bận tối về rửa.