Khi chồng tôi cũng ngỏ lời để cho anh được lo chu toàn gia đình của anh, vợ chồng có nhà rồi còn đòi hỏi gì nữa, con cái chưa đến tuổi đi học, đến đâu hay đến đấy. Tôi cũng thử nhiều lần ngỏ ý rằng mình phải để dành cho con, phải lo lúc ốm đau, biết đâu anh chỉ kiếm tiền tốt lúc này thôi, mai ngày kia không thể kiếm thêm được nữa, nhưng đều bị chồng tôi dẹp bỏ. “Đàn bà chỉ toàn nghĩ những chuyện linh tinh, vớ vẩn”. Quan trọng nhất và điều làm tôi sợ nhất là 2 mặt trong bất kỳ con người nào.
Tôi hy sinh vì người khác rất nhiều, chưa bao giờ đòi hỏi gì ở họ, hễ khi nào tôi không làm được như những gì vốn làm là họ thể hiện rõ ràng thái độ không hài lòng và dường như chỉ trực quát nạt, phán xét, đàn áp tôi. Tôi lại cố gắng đáp ứng, không để cho bất kỳ khó chịu, rắc rối nào có thể xảy ra.
Điều gì sẽ xảy ra nếu tôi không nhẫn nhịn, mặt kia của con người kinh khủng đến đâu và họ sẽ làm gì mình? Tôi chọn một cửa hàng giày, biết họ có khá nhiều tai tiếng do chất lượng, giá cả và thái độ phục vụ. Họ đang vi phạm lời hứa giao giầy, nhân viên gọi điện cho tôi với thái độ vô cùng bất lịch sự. Bình thường tôi chẳng thèm tức giận vì những điều vớ vẩn như vậy, tôi luôn tìm cách bỏ qua, còn nhiều điều khác tôi phải làm. Lần này tôi cố tình đóng vai khách hàng khó tính, đòi hỏi đúng quyền lợi mà đáng ra phải được hưởng và đến cửa hàng họ để thử.