Vợ anh sau 3 tháng đã công khai người mới, giàu có hơn anh nhiều lần. Tôi hiểu với số tiền lương bình thường, lại ở rể nên dễ xảy ra xung đột trong gia đình, chuyện nhỏ cộng dồn thành lớn rồi cãi vã, không tôn trọng nhau, không hòa hợp, không thể sống chung nữa. Về phía tôi, ba mẹ, họ hàng, bạn bè đều phản đối dù họ biết anh tốt tính, yêu thương tôi, nhưng trước giờ tôi vẫn là niềm tự hào của gia đình, họ không muốn tôi có một cuộc sống khiếm khuyết như vậy.
Tôi đã yêu mà không cần nhìn vào ví tiền của anh, không quan tâm đến quá khứ của anh. Tôi yêu rất nhiều, là tình yêu đích thực mà nếu không đến được với anh tôi đã thấy mình bỏ lỡ cả cuộc đời. Người ta chê anh nghèo không có cơ ngơi vật chất, tôi chỉ nghĩ khi 2 người yêu nhau quan trọng là phù hợp tính cách, thật lòng yêu thương nhau, còn tiền bạc chỉ cần không lười biếng, có làm sẽ có ăn. Quan trọng là người đàn ông mình chọn có bản lĩnh.
Anh tính nhanh nhẹn, công ty sắp xếp vào vị trí nào cũng chỉ cần khoảng thời gian ngắn sẽ thích nghi và làm tốt nhất ở bộ phận đó. Anh muốn làm ăn nhưng trước đây không ai ủng hộ, cũng chưa có nguồn vốn. Tôi đặt niềm tin nơi anh rất nhiều và bất chấp mọi can ngăn để yêu thương anh.
Rồi một ngày lần cãi vã thứ hai xảy ra trong hơn một năm yêu nhau, tôi nói hỗn và anh không kiềm chế được, cộng thêm có một chút men nên tát tôi. Quá tức giận, tôi không thể chấp nhận được, tủi thân nghĩ mình bất chấp tất cả để yêu anh mà sao anh nỡ đối xử như vậy. Còn anh sau đó vô cùng hối lỗi, làm tất cả mọi thứ để tôi tha thứ, nhưng vì cái tôi của mình không chịu nhún nhường và tình cảm cứ nhạt dần, tôi nghĩ mình đã hết yêu anh.