Tôi thấy sợ tương lai mù mịt với anh, bản thân đã học xong thạc sĩ, điều kiện gia đình cũng có hơn, còn anh không có gì cả, không nghề nghiệp ổn định, không bằng cấp, gia đình nghèo. Nếu lấy anh sẽ không sợ chết đói nhưng khá chật vật. Tôi khuyên anh đi học tại chức buổi tối để có bằng cấp, thuận lợi cho công việc tiến thân sau này nhưng anh không chịu, bảo giờ không có thời gian và cũng không muốn học nữa, chấp nhận sự thật như giờ thôi. Tôi buồn lắm, không biết phải làm sao.
Tôi thấy thương bố mẹ vất vả cho mình ăn học, sau này nghèo khổ không giúp gì được ông bà lại phải cậy nhờ, nghĩ thì nghĩ vậy nhưng trái tim không thể rời xa anh. Chúng tôi cứ thế cho đến một ngày tôi phát hiện anh đang nhắn tin rất thân mật với cô gái khác, còn gọi nhau là vợ chồng. Tôi như chết điếng. Vậy mà khi hỏi anh vẫn bảo không có gì, chỉ là nhắn tin xã giao.
Qua mạng xã hội tôi biết cô gái này còn rất trẻ, chưa học xong, anh quen qua sự giới thiệu của cô em họ trong thời gian chúng tôi chia tay nhau lần trước. Với cô gái này, cô ấy đã coi như chẩn bị làm đám cưới với anh, chỉ chờ cô học xong là cưới. Cô ấy học ở Huế, rất xa chúng tôi. Hai người mới gặp nhau 2-3 lần và chủ yếu là nhắn tin gọi điện. Anh cũng gặp gia đình cô ấy rồi. Anh bảo vì tôi cứ dùng dằng, chẳng biết có đi đến đâu không nên mới vậy. Anh chỉ muốn cưới luôn nên đã làm thế, vẫn nói yêu tôi nhưng luôn nhắn tin thân mật với cô gái kia. Đến gặp bố mẹ tôi vẫn coi như không có chuyện gì xảy ra, bố mẹ tôi không biết anh không có bằng cấp.