Tôi thừa nhận với anh ta rằng nếu không bị lôi kéo, tôi không ngờ nghệch để mất sau gần 2 năm gìn giữ, có lẽ tôi sẽ vẫn tiếp tục giữ được. Vì đã ngủ với nhau rồi làm cho tôi cảm giác như bị bung ra tất cả các cảm xúc, không thể khống chế được, tôi gần giống như người bị nghiện, cảm giác mình đang sống lại thời yêu chồng, cũng hò hẹn, cùng nhau trải qua những phút ân ái mặn nồng. Việc đó xảy ra gần Tết, tôi cũng cố gắng chấm dứt trước Tết, nhưng giá như sau sự việc ấy chồng có thể về được thì có lẽ tôi sẽ quên.
Anh vẫn chưa thể về, tôi bứt dứt mà vẫn sống cô đơn trong cảnh xa chồng, có những lúc không thể làm chủ được, tôi và người đó lại liên lạc sau 3 tháng thôi không liên lạc. Tôi cảm giác như đang yêu đúng hơn là ngoại tình vì những lần gặp gỡ đó trời đều đổ mưa, đường về khuya vắng lặng, không gian lãng mạn khiến cho tôi yêu người đó. Gặp 2 lần liên tiếp nhau như vậy tôi lại không gặp nữa, ngưng liên lạc cho đến 5 tháng sau.
Khi công việc của tôi thay đổi phải làm xa hơn, cái cảm giác nhớ người đó lại ùa về. Tôi liên lạc lại và gặp anh ta tiếp 2 lần nữa. Sau lần gặp gỡ thứ 2, chúng tôi thống nhất không liên lạc nữa vì cả hai đều có gia đình mà không ai muốn mất cả. Tôi biết thực sự mình yêu chồng nhưng vì không thể gặp được nên dẫn đến bao nhiêu sự yêu thương đáng lẽ chồng phải được hưởng tôi lại đem đến cho anh ta. Cũng vì cảm giác thấy thiệt thòi cho chồng, thấy chồng đáng lẽ ra phải được hưởng những điều tôi đem lại cho anh ta nên tôi rất hạn chế việc gặp gỡ. Cũng mang tiếng ngoại tình nhưng thời gian gặp gỡ rất ít là vì vậy.