Cô ấy bị tai nạn, quả thực đúng lúc đó tôi kiệt sức hoàn toàn, đầu óc chỉ nghĩ đến mẹ đang ốm. Cô ấy gọi điện và nhắn tin, tôi không có hành động nào ngoài việc đến tối mịt mới gọi điện hỏi thăm. Tôi không viện lý do để bào chữa cho hành động này nhưng lúc đó tôi không đủ sức để làm gì cả. Tôi rất ân hận và dày vò mình, tại sao không đến với cô ấy trong lúc đó, tại sao không cố gắng dậy để đến chăm sóc cô ấy.
Trong cùng thời gian đó, một việc tồi tệ khác lại đến, số tiền tôi dành dụm trong suốt thời gian đi làm đã bị một người thân thuộc chiếm dụng. Đây là số tiền tôi dự định dùng để mua một căn hộ sau này cho tôi với cô ấy sinh sống. Tôi bị lừa mất hết, điều đó cùng với nhữngviệc đang diễn ra với mẹ và với cô ấy làm cho tôi muốn phát điên, hậu quả tôi có những lời nói thiếu suy nghĩ, gây tổn thương cho cô ấy.
Mọi sai lầm của tôi như tích tiểu thành đại làm cô ấy mêt mỏi nên quyết định cắt đứt mọi liên lạc. Tôi như phát điên hoàn toàn, quay trở lại trường tìm mọi cách liên lạc với cô ấy. Tôi cũng thành công nhưng trong cuộc nói chuyện đó, cô ấy nói rất thất vọng và mất hết niềm tin đối với tôi, với những cư xử của tôi thời điểm đó, cô ấy cũng thất vọng về chính bản thân mình, rằng niềm tin đã mất đi trong tình yêu rất khó phục hồi lại.