Gần hai tháng dài đằng đẵng, hai con người mang chung một mối tình vụng trộm mà chẳng ai dám đối diện, chúng tôi quá ham muốn và thương mến nhau. Có hôm nhà anh mất điện, vợ con đi lễ chưa về, anh bảo tôi sang nhà trò chuyện, nỗi sợ lúc đó mới thật kinh khủng. Tôi bắt đầu thấy lo lắng về mối quan hệ mà chẳng thế giới nào có thể thứ tha được. Rồi tôi can đảm liều mình đến với anh, mọi thứ quanh căn nhà thật ấm áp, giờ thì tôi đã tường tận tất cả, chỉ là tấm bình phong để anh tròn chữ hiếu với mẹ cha và ngẩng cao đầu cùng xã hội.
Rồi tôi ghét cái cảm giác khi nghĩ về lúc anh nằm bên người phụ nữ kia, tôi ghét lúc anh chở cả nhà anh đi ăn uống khi bản thân đang lầm lũi một mình đi về, ghét mỗi ngày phải nhìn anh như xa lạ. Tôi thật sự là kẻ ti tiện và ích kỷ. Rồi thời gian qua đi, khi mọi thứ nhợt nhạt cũng là lúc con người ta trở nên lạnh lùng. Chúng tôi không còn thăm nom nhau nữa, cũng chẳng còn nhắn tin hay theo dõi, không còn đau nhiều hay run rẩy như xưa.
Sáng nay về qua lối cũ, ngôi nhà mới của anh đã xây xong, dưới ánh đèn vàng mơ ước của bao người mang kiếp thuê trọ, cô ấy đang nấu nướng và chăm sóc các con, anh ngồi xem tin buổi sáng và thư thả an bình, tôi đứng đó lòng không ngừng tủi. Anh đã hạnh phúc như những gì tôi nói. Tôi đã làm cái điều đúng với chính mình.