Vợ chồng tôi thỉnh thoảng có những mâu thuẫn, giận hờn, tôi nghĩ đã là vợ chồng ai cũng có những lúc như thế. Cô ấy vẫn yêu tôi và rất muốn tôi về ở cùng để được gần gũi. Nhưng cô ấy không hiểu tôi. Cô ấy chưa bao giờ hiểu tôi cần gì, muốn gì, cảm thấy thế nào dù tôi đã nhiều lần nói ra suy nghĩ của mình. Thêm vào đó, cô ấy suy nghĩ và hành xử còn trẻ con.
Cô ấy mới 25 tuổi, nông nổi; hay cáu giận; chưa biết đối nhân xử thế. Chỉ cần không vừa ý là cô ấy “có quyền” càu nhàu, nhăn nhó, buông lời khó nghe dù đó là ai kể cả bố mẹ cô ấy. Chỉ cần không vừa lòng là cô ấy “có quyền” làm mất mặt tôi trước mặt mọi người, điều mà tôi và có lẽ 99,9% đàn ông trên thế giới này sợ hãi.
Dần dần trong tôi tình yêu phai nhạt. Tôi sợ phải trở về nơi ấy, dù nhiều khi nhớ con đến nao lòng. Tôi khép dần các mối quan hệ và hết mình cho công việc để quên đi những vui buồn trong cuộc sống riêng tư.
Khi viết những dòng tâm sự này, trong lòng tôi đang nặng trĩu. Mùa xuân đang về nhưng trong tôi mùa đông vẫn chưa đi. Mẹ và gia đình tôi từng chứng kiến cách cô ấy cư xử nên bà không muốn cô ấy có mặt trong cái tết này dù chả bao giờ bà nói gì. Tất nhiên cô ấy không dám coi thường hay có ý xúc phạm đến ông bà và tôi không cho phép điều đó xảy ra, dù phải mỗi người mỗi ngã. Nhưng mỗi lúc về bên nội, cách chỗ tôi làm gần 100km, cô ấy chả vui vẻ gì, vẫn cau có, khó chịu. Nhiều lúc tôi thấy đau khổ, dằn vặt và bế tắc.