Một lần nghe vợ bạn thân tâm sự những khúc mắc trong gia đình, tôi cố gắng khuyên giải nhưng chạnh lòng đồng cảm lúc nào chẳng biết. Thật ra những trắc trở trong cuộc sống của người bạn này tôi cũng biết, mọi sự bắt nguồn từ anh này ngoại tình bị vợ bắt gặp. Chơi với bạn bè rất tốt nhưng anh hầu như chưa bao giờ quan tâm đến vợ. Bạn bè đều góp ý nhắc nhở nhưng anh vẫn bỏ ngoài tai.
Sau những lần nghe tâm sự như vậy, về nhà lúc nào tôi cũng suy nghĩ, hình ảnh vợ bạn luôn trong tâm trí. Thật ra trong mắt của bạn bè, cô vợ này không quá đẹp nhưng có tính cam chịu và rất giỏi trong công việc lẫn việc nhà, đặc biệt là tha thứ sau những lần chồng phụ bạc. Sau nhiều lần tâm sự hợp ý với nhau như thế, tôi biết mình đã yêu vợ bạn. Oái ăm thay, đây là điều tôi ghét nhất.
Một lần tôi dũng cảm hẹn nói chuyện với cô ấy, tôi bảo có thể đã có tình cảm vượt trên tình bạn, mong được thông cảm, cố gắng tránh mọi cuộc nói chuyện riêng để khỏi nảy sinh vấn đề. Cô ấy cũng bảo không gặp tôi thấy nhớ nhưng chuyện tình cảm tuyệt đối không thể. Chỉ vài câu thế thôi rồi tôi vội đứng dậy chào ra về. Bất chợt nhìn ánh mắt lúc chia tay, tôi không cầm lòng được nói vội: “Cho anh hôn em một lần nhé”. Lúc ấy xúc cảm dâng trào, tôi chỉ nghĩ đó là lần đầu và cũng là lần cuối, có thể là một cái bạt tai nảy lửa, không ngờ cô ấy đáp lại nồng nhiệt. Một nụ hôn mà dư vị còn để lại tới tận bây giờ, có lẽ rất lâu tôi mới quên được.