Trong thời gian này mọi việc ở nhà rối như tơ vò, mọi người dằn vặt, đổ lỗi lẫn nhau, chủ nợ ngày nào cũng đến nhà đòi tiền và chửi bới. Anh cố gắng gọi điện về cho bố mẹ để tìm hiểu chi tiết, nói lý lẽ cho bố mẹ hiểu, tôi tìm mọi cách an ủi để bố mẹ không nghĩ quẩn làm liều, còn chị không có lấy một cuộc gọi động viên, dù chưa chính thức làm dâu, nhưng cũng là bạn gái chính thức rồi còn gì. Một thời gian sau những chủ nợ biết bố mẹ bị lừa hết sạch tiền không có khả năng trả nợ, nên cũng đến thưa dần, giờ không thấy ai đến nữa.
Anh tôi bắt đầu tìm hiểu thêm chi tiết và chỉ cách cho bố mẹ đi kiện, vì bố mẹ vẫn có giấy tờ gốc trong tay. Cũng biết là theo kiện là rất tốn kém và mất thời gian, nhưng ít ra còn có tia hy vọng, cũng đánh tiếng cho chủ nợ biết để họ kiên nhẫn chờ đợi. Mọi việc sau đó yên ắng hơn, bố mẹ tôi giờ cố gắng làm vài việc lặt vặt để kiếm tiền ăn tiêu qua ngày, chờ đợi cơ quan chức năng điều tra, tìm hiểu. Sự việc đâu vào đấy rồi anh chị và gia đình bên kia muốn tổ chức đám cưới. Ở nhà bố mẹ tôi như thế nên không làm cỗ mời ai hết, còn gia đình bên kia tổ chức đám cưới vắng mặt rất hoành tráng, yêu cầu nhà tôi ngày đó cũng phải có tráp hỏi đầy đủ, sang bên đó dự lễ.