Ngay cả những nhà cải cách ở Việt Nam, phụ nữ hay đàn ông đến độ tuổi nào đó chưa kết hôn là họ dùng từ “ế” mà không tìm hiểu tại sao, như vậy là thiển cận và giáo điều, không nắm bắt được cốt lõi vấn đề của thời cuộc và điều này tạo nên một lối sống giả tạo như kết hôn cho có, sinh con cho có, ẩn dưới một thực tế đầy rẫy những bi kịch gia đình mà vẫn che giấu dưới cái tên gọi hào phóng là “hạnh phúc gia đình”. Nước ngoài thì không, còn ở Việt Nam do hay bắt chước nhau và những từ ngữ vô tri vô giác được sử dụng nhiều lần một cách vô tội vạ, vô tình khiến người ta nghĩ theo là thật.
Khi phải ly hôn bạn lại sợ, không phải vì bạn không thể mà là người khác lại dùng cái từ “thất bại” để gọi cho cuộc hôn nhân đến hồi kết. Tại sao lại gọi đó là thất bại? Bạn thành lập một công ty, nếu phá sản cũng nhiều nguyên nhân: do thời cuộc kinh tế chung, bạn chưa đủ kinh nghiệm, gặp đối tác rởm, chính bạn muốn đóng lại để chuyển sang lĩnh vực khác. Giống nhau ở chỗ cả hôn nhân lẫn công việc đều không phải một mình bạn tự quyết định và không phải là đường thẳng, nó có những ngả rẽ mà ngay chính bạn dù tài giỏi đến đâu cũng phải có đôi lần bị động trước những tình huống ngoài dự kiến.
Thất bại là chỉ sau khi mọi chuyện xảy ra, bạn không tìm cách xoay chuyển để tiếp tục thử và thử lại. Đừng nói là tình cảm chai sạn hay sợ cành cong ở đây, công việc bạn phải tiếp tục làm để sinh sống thì tình cảm cũng phải xoay theo cách như vậy. Cách duy nhất để vượt qua nỗi sợ là đối diện lại với chính nó, điều tốt là bạn đã có kinh nghiệm, nếu bạn không rút ra được kinh nghiệm gì thì chịu, không ai có thể giúp được; bạn tránh nó trong khi vẫn muốn có nó là điều không thể. Tìm hạnh phúc theo cách riêng mà bạn kỳ vọng là không đủ mà bạn cần nghiên cứu bằng cách nào để tổng hòa giữa bạn và hoàn cảnh thực tế.