Ba mẹ anh không dòm ngó đến dù chỉ một lần. Bù lại ba mẹ tôi rất thương tôi nên khi hay tin liền đứng ra thu xếp cho tôi một đám cưới thật linh đình không có gia đình anh tham dự. Chuỗi ngày chờ đón sinh linh bé bỏng chào đời là quãng thời gian tôi buồn khổ nhớ lại những chuyện cũ. Tôi vừa giận người đã gây ra cho tôi biết bao sóng gió khiến tôi không được gia đình chồng chấp nhận.
Nói thật thời gian đó có anh bên cạnh nên tôi bớt buồn tủi. Anh cũng bị gia đình từ bỏ từ khi làm đám cưới với tôi vì cái tội “áo mặc sao qua khỏi đầu”, nhiều khi tôi cũng bực bội vô cớ, trút lên người anh. Anh cũng cố chịu đựng cho đến khi tôi mang thai tháng thứ năm, bác sĩ báo sức khỏe tôi không tốt, có thể xảy thai bất cứ lúc nào. Tin sét đánh bên tai, tôi tự trách bán thân mình không tốt nên ảnh hưởng đến con. Đầu óc tôi trống rỗng, tôi khóc thật nhiều.
Nghe tin dữ, anh và gia đình động viên, chăm sóc tôi thật chu đáo. Tuy rằng không có sự quan tâm từ gia đình anh nhưng tôi không dám giận, bù lại tôi càng thương anh vì mẹ con tôi mà trở thành đứa con bất hiếu. Có lẽ số phận đã an bài chúng tôi là một gia đình. Mọi sóng gió tôi từng gánh chịu nên được ông trời thương xót giữ đứa con lại bên tôi.
Ngày tôi đi sinh ông bà nội có đến hỏi thăm sức khỏe mẹ con tôi. Đó cũng là điều anh và tôi hằng mơ ước, còn những người khác hại tôi không được chắc tức lắm. Tôi cũng vui tươi trở lại, dành sức khỏe lo cho con cưng. Tôi tự dặn lòng mình phải biết chịu đựng, hy sinh mới có được gia đình như hôm nay. Kết cục của tôi cũng khá êm đẹp nhưng còn sau này thế nào thì cũng chưa nói trước được.
(Tâm sự cuộc sống 18Truyen.com)