Em nằm im để nghe xem biết đâu hôm nay anh đi công tác sẽ về muộn như mọi lần, cố nghe xem biết đâu anh lại gọi cửa và em sẽ chạy ào ra mở để lại ríu rít chuyện trò, kể cho anh nghe hai đứa nhà mình hôm nay có những lời nói ngộ nghĩnh như thế nào, bởi em biết anh rất yêu các con. Ở đâu đó anh có thấy thằng bé thỉnh thoảng lại hỏi: “Mẹ ơi sao bố đi lâu về thế. Con nhớ bố lắm”. Em đành quay mặt đi, cố gắng che những giọt nước mắt để con đỡ nhìn thấy và trả lời: “Bao giờ con lớn bằng chị bố sẽ về”. Không biết em trả lời với con như thế có đúng không anh nhỉ?
Trong thâm tâm em hy vọng lớn lên con sẽ hiểu. Nhiều khi nhìn ra ngoài cửa thấy nhà ai đó đi chơi cùng nhau, thấy nhà hàng xóm quây quần bên mâm cơm, nghe tiếng trẻ con gọi bố bi bô, thấy những chị em trong trường gọi điện cho chồng bảo đón con sau những buổi họp về muộn, nhìn con nhà ai đó được bố đón từ nhà trẻ về và đòi mua mua đủ thứ em lại thấy cay nơi sống mũi, muốn khóc òa cho đỡ tủi thân và thương con quá. Cầu mong ở nơi ấy anh luôn thấy ba mẹ con em rất yêu anh.
(Tâm sự cuộc sống 18Truyen.com)