Giờ chúng ta giống hai người bạn tri kỷ hơn là yêu nhau, em cố gắng vun đắp cho tình cảm đó và hy sinh nhiều thứ, cả tuổi xuân cũng trôi qua. 6 năm có bao nhiêu cái tết, lễ tình nhân hay sinh nhật em được ở bên anh? Tết anh dành cho gia đình, lễ anh bảo bận công việc. Bình thường 1-2 tuần chúng ta mới gặp nhau dù trong cùng thành phố.
Em quá mệt mỏi với tình cảm này rồi, anh quen em mà phải lén lút, không dám nghe điện thoại ở nhà. Những lúc có mẹ anh chúng ta đều phải sử dụng ngôn ngữ khác. Sao vậy anh? Em đâu có tội gì mà phải vậy. Em chỉ không đẹp, cũng có học vấn, công việc tốt. Anh cũng yêu em vì tính tốt mà. Vậy mà tình yêu chúng ta không đủ lớn để vượt qua rào cản gia đình.
Lúc trước em tin mọi sự cố gắng sẽ có ngày mẹ anh chấp nhận, nhưng hôm nay anh nói 99% mẹ không đồng ý. Em mệt mỏi và buồn, anh nói chúng ta quen nhau mà không cưới được không? Quen trong lén lút sao? Anh cũng không chịu chia tay dứt khoát, chỉ muốn giữ em cho riêng anh nhưng không cưới. Anh quá ích kỷ, chỉ quan tâm đến mẹ và gia đình, không còn quan tâm em như lúc trước. Em không trách anh vì mẹ chỉ có một, chỉ biết yêu anh bằng cả tấm lòng và sự chân thật. Em đã đợi anh quá lâu để có câu trả lời và hôm nay lễ tình nhân anh đã cho em một câu nói “Anh không thể làm khác”.