Tôi học khá tốt, đó là theo bản thân cảm nhận và những người bạn xung quanh nhưng có nhiều thứ ngăn cản, có lẽ tôi nhút nhát. Tôi sợ thuyết trình, sợ phải đọc tên cho ai đó vì nói khó, sợ bị kêu hỏi bài, sợ ra đường lạc hỏi người ta nghe không được, sợ phải nghe phản hồi “Bạn nói gì không nghe rõ”. Lòng tôi đau thắt lại, nhiều lần khóc mà chả ai hiểu chuyện gì.
Có lần tôi vào bênh viện chỉnh phát âm nhưng theo được thời gian tôi bỏ, bởi lẽ mỗi lần tập theo người ta không được, buồn quá lại khóc. Chính vì tật này, đến bây giờ 22 tuổi tôi chưa có mảnh tình vắt vai. Tôi thèm khát những lời yêu thương ngọt ngào, một bờ vai để dựa, những lời tỏ tình như những đứa bạn cùng tuổi được trải qua. Tình yêu hầu như ai cũng có, sao đối với tôi lại khó khăn quá chừng. Liệu có ai sẵn lòng yêu tôi không?
Tôi ngại chat qua mạng, qua Facebook, nếu ai đó có ý gì tôi làm lơ luôn vì sợ người ta biết tôi bị tật. Tôi biết cũng có thể do mình hay suy nghĩ nên tự ti như vậy nhưng lòng không sao thoát được ám ảnh này. Tôi phải làm sao đây?
(Tâm sự cuộc sống 18Truyen.com)