Một năm sau, tôi sẽ quay lại trường tập trung học và lấy bằng mà mình muốn, lúc đó tôi nghĩ nếu tiếng Anh tốt có thể làm thêm để không xin tiền ba mẹ nhiều nữa. Bây giờ việc bài vở ở trường nhiều, rồi làm thêm, học tiếng Anh, hoạt động của lớp… tôi cảm thấy mình ôm không hết mà có hết thì mọi thứ có thể sẽ chỉ dừng lại ở mức trung trung, như vậy làm sao trả hiếu ba mẹ nhanh, làm sao tôi có thể cạnh tranh với nhiều người giỏi hơn.
Tôi là đứa con gái 20 tuổi, thích khám phá, học hỏi nhiều điều, thích sống thực tế chứ không kiểu con gái mơ mộng hoàng tử hay giấc mơ hồng. Tôi cũng không muốn tương lai khi ra trường phải lao đao xin việc, cũng không muốn ba mẹ thất vọng vì họ đã đổ quá nhiều mồ hôi, nước mắt, của cải vào con đường học vấn của tôi. Tôi cũng sợ việc người ở quê bảo: “Học hành cho nhiều ra trường làm không đủ ăn, không bằng một đứa làm mướn. Tốn tiền”. Tôi thực sự muốn bảo lưu vì hiểu mình đang thiếu cái gì, cần cái gì, mà đôi khi tôi nghĩ ngoại ngữ, kỹ năng mềm giờ sẽ tốt hơn và có ích hơn kiến thức tôi đang học khi ra ngoài thực tế.
Tôi suy nghĩ rất nhiều về những điều đó, bạn bè bảo sao tôi lại có suy nghĩ khùng như vậy vì đang học hành ngon lành. Còn ba mẹ, khi tôi nói ra ý định này chắc ba tôi nổi khùng lên mất, vì ba cứ nghĩ học và lấy bằng thì đảm bảo tương lai, ai cũng học liên tục rồi lấy bằng, đó là quy luật, nếu đi ngược lại sẽ “không đúng”. Còn tôi? Tôi nghĩ mình cần bổ sung cái thiếu và cần trước khi quá muộn. Tôi còn trẻ, muốn sống theo suy nghĩ của mình, nghĩ rằng chỉ mình mới biết cái gì tốt.