VN88 VN88

Tâm sự nỗi lòng người cha có con mắc bệnh tự kỷ

Lại một năm nữa, rồi năm nữa trôi qua, con đã học xong mẫu giáo lớn với sự yêu thương và chăm sóc tận tình, đặc biệt của các cô. Cũng phải chia sẻ, khi con học hòa nhập các cô phải đặc biệt quan tâm. Mặc dù lớp mẫu giáo có 60-80 trẻ nhưng lúc nào các cô cũng phải để mắt và hướng dẫn con chơi với các bạn, động viên các bạn khác chơi với con, sửa từng lời nói, thói quen chưa phù hợp để con nhận thức và phát triển như một đứa trẻ bình thường.

Giai đoạn này theo tôi là vô cùng quan trọng vì sẽ quyết định con có thể đi học lớp một được không. Nếu không đi học được lớp một có nghĩa là mọi khả năng trở thành một đứa trẻ bình thường sẽ chấm dứt. Giai đoạn này gia đình và nhà trường phải phối hợp với nhau thường xuyên, có nhật ký từng ngày hoặc từng tuần để trao đổi những việc xảy ra ở nhà cũng như ở trường con mới tiến bộ được.

Cũng phải kể đến thời gian này vợ chồng tôi sinh thêm em bé. Theo tôi em bé ra đời cũng là một dấu mốc rất quan trọng với con vì em khôn ngoan, láu lỉnh nên em đã truyền cho con những cái đáng nhẽ con phải biết và trải qua. Từ ngày có em con tiến bộ rất rõ, ăn nói đối đáp đâu ra đó, con học em được rất nhiều thứ.

Khi con chuẩn bị vào lớp một bố mẹ bồn chồn lo lắng không yên. Vợ chồng tôi bàn bạc và trao đổi với những mẹ đã có con từng học ở trung tâm để chọn lựa trường cho con hòa nhập bậc tiểu học thành công. Khổ nỗi những trường đó phải thi tuyển rất vất vả, các bé bình thường 10 bé thi thì trượt 3. Thế là lại một công cuộc chạy đua thuê giáo viên về dạy cho con những đề bài trắc nghiệm, bổ sung những dạng bài con chưa được tiếp xúc. Trộm vía con đi thi trường lấy 20 điểm con đạt 20,5 điểm. Bố mẹ vỡ òa trong niềm vui sướng, hạnh phúc.

VN88

Viết một bình luận

Website này sử dụng Akismet để hạn chế spam. Tìm hiểu bình luận của bạn được duyệt như thế nào.