Chưa bao giờ chị thấy lòng tự ái bị tổn thương sâu nặng như bây giờ, mấy năm nay chị lánh mặt mọi người, từ chối tham gia hội họp, nhất là những cuộc gặp mặt có người quen hoặc đồng hương dù rằng trước đây chị luôn là nhân vật chính, nổi bật khoe sắc khoe tài. 5 năm đã qua, chị chờ đợi mỏi mòn nhưng anh vẫn lạnh lùng không có ý quay trở lại, mỗi người sống một thành phố. Anh có người đàn bà khác không? Dù có nhiều tin đồn làm chị đau xé lòng nhưng chính mắt thấy thì chưa, vì tính anh lâu nay rất kín kẽ.
Cứ thế chị như lạc vào một cõi mù sương không lối thoát, một cái chết chậm bởi những đau khổ từ sự nghi ngờ suy đoán. Cây kim trong bọc cũng có ngày lòi ra, thế nhưng chị vẫn kiên trì phủ nhận chuyện ly hôn, bạn bè thăm hỏi còn bị chị mắng cho là đơm đặt nhiều chuyện, hay có lúc không kìm hãm được vì tự ái bị tổn thương nặng nề, chị đã lồng lộn hăm dọa sẽ nhờ pháp luật can thiệp vì cho rằng người ta dựng chuyện làm xáo trộn cuộc sống gia đình chị. Thế nên từ từ cũng chẳng còn ai muốn hay dám hỏi. Đổi lại, chị cũng thấy gai xót cả người, khi đây đó chị cảm nhận được những ánh mắt thương hại của mọi người dành cho mình như muốn nói: Vết thương không xé toạc thoa thuốc sẽ còn mưng mủ đớn đau mãi bạn à.