Chị chưng hửng, đất trời như quay cuồng vì có bao giờ nghĩ anh dám ly hôn chị, mà lại theo cách bỏ của chạy lấy người này. Chẳng phải có nhiều người bảo anh là mèo mù vớ phải cá rán sao, phúc phần lắm mới có được người vợ như chị, xinh đẹp, năng nổ, lanh lợi, con nhà khá giả, bao người từng ao ước rước nàng về dinh mà không được vì chị đã để mắt tới anh. Chị chọn anh chàng thư sinh ở căn nhà đối diện bởi trong mắt chị anh trông dễ thương, hiền lành và học giỏi. Thời đó ở thị xã bé nhỏ này, anh nào đỗ tú tài và vào được ĐH Y, Nha, Dược ở Sài Gòn là có giá lắm.
Thế đó, đã 40 năm trôi qua, vợ chồng với hai mặt con ngoan, đồng cam cộng khổ trên hành trình vượt biên và tạo dựng lại sự nghiệp từ hai bàn tay trắng. Sóng gió muôn trùng đều vượt qua được, còn lại đoạn đường cuối sao anh nỡ bỏ chị để thong dong bước một mình? Lúc đầu, chị nghĩ đây chỉ là một phút bốc đồng, tâm sinh lý bị xáo trộn của tuổi già, rồi đây anh sẽ suy nghĩ lại và quay về, nên chị che giấu việc hai người đã ly hôn, bằng mọi giá chị phải giữ lại mặt mũi cho mình.
Ngoài nỗi đau tan vỡ, chị còn thêm một nỗi đau khác, đó là không thể chịu được khi nghĩ tới một số người từng ganh ghét với hạnh phúc thành công của chị, chắc họ sẽ vui mừng biết mấy khi chị đau khổ, thất bại. Đã vậy đầu óc chị cũng có lúc căng như dây đàn với suy nghĩ vẩn vơ, nghi ngờ sự thành thật của chồng: Có thật anh ra đi không màng tài sản, hay đã cất giấu nhiều hơn thế một khi anh chuẩn bị cho chuyện ly hôn từ rất lâu?