Tôi vẫn nhớ như in ngày định mệnh ấy, khi đang trên lớp chính trị thì có điện thoại của mẹ. Em vỡ ối sớm phải nhập viện, khi tôi đến mặt mày em nhăn nhó vì những cơn gò của con, 6 tiếng sau khi ngậm thuốc kích tử cung, ối em cạn, sức cũng kiệt nên bác sĩ dùng đến biện pháp mổ bắt con. Lúc ấy tuy có lo lắng nhưng tôi vẫn không thể nào nghĩ đến tình huống xấu nhất xảy đến với em như thế. Con chào đời cũng là lúc huyết áp em tụt, rối loạn nhịp tim, còn cảm giác nào kinh khủng hơn việc bất lực ngồi ngoài nhìn người ta chạy ra chạy vào với một đống máy móc trong khi vợ con mình không biết ra sao.
Tin dữ cũng tới, em không đủ sức mạnh để chiến thắng tử thần, em cũng chưa kịp nhìn mặt con như thế nào, chưa kịp cho con uống một giọt sữa mà đã ra đi. Em không cho tôi cơ hội được nói những lời yêu thương, không cho tôi bù đắp những thiệt thòi gần 4 năm yêu nhau. Em ra đi nhẹ nhàng và thanh thản để lại cho tôi một vết thương lòng quá lớn, nỗi đau day dứt ngày đêm. Mẹ tôi cũng khóc hoài vì hối hận đã cay nghiệt với một đứa con dâu ngây ngô, hiếu thảo như em.
Giờ đây, con trai đã được 6 tháng tuổi, chơi ngoan và ít quấy khóc nên tôi cũng an tâm công tác. Con có cái miệng rộng toe, nước da trắng bóc giống em, mỗi lần con cười là những mệt mỏi trong tôi dường như tan biến. Dường như đâu đó trong nụ cười của con có hình bóng của vợ. Đôi lúc muộn phiền, muốn bỏ tất cả nhưng nhìn con lại có thêm sức mạnh. Nuôi con khôn lớn là cách duy nhất để tôi chuộc lại lỗi lầm của mình. “Nếu có kiếp sau, anh nhất định sẽ dành tất cả để bù đắp cho em. An nghỉ vợ yêu nhé!”.
Tâm sự cuộc sống 18Truyen.com