VN88 VN88

Tâm sự nỗi đau khôn nguôi khi vợ về cõi vĩnh hằng

Rồi một ngày bạn em gọi điện cho tôi nói em bước xuống xe buýt hụt chân và té, vết thương không nghiêm trọng nhưng em bị động thai, đứa con em mang trong bụng là kết quả cuộc tình của hai đứa. Nói thật lúc ấy tôi rất vui vì trong lòng thật sự vẫn thương em, đây là lý do để gia đình tôi chấp nhận em. Ngày cưới, nụ cười em phảng phất nét buồn bởi mẹ tôi không chấp nhận cho em vào cửa trước mà bắt đi cửa phụ, chuyện này mẹ không bàn trước với tôi, dù thương em nhưng tôi vẫn không thể làm được gì bởi mọi chuyện đã rồi.

Về làm dâu em lại càng khổ hơn bởi sự xét nét của mẹ chồng, tôi sống trên đơn vị, lâu lâu mới được về, em nghén ngẩm không ăn được gì, thai lại yếu và suốt ngày ra máu. Em bị giãn dây chằng nên đêm không ngủ được, gọi điện cho tôi thì bị mẹ mắng vì sợ tôi lo lắng. Cũng vì em trẻ con nên vụng về, không được lòng mẹ tôi lắm. Sau này nghe chị dâu kể lại mẹ suốt ngày chửi mắng, cay nghiệt, em chỉ biết khóc vậy mà không hề nói gì với tôi cả.

Có lẽ hạnh phúc nhất là những ngày tôi nghỉ phép về nhà, nằm áp tay lên bụng và cảm nhận những cú đạp của cu con. Lúc ấy nụ cười của em lại toe toét như ngày nào, dường như những giận hờn, mệt mỏi ngày trước tan biến. Chúng tôi đều cảm thấy mãn nguyện với tổ ấm của mình, dự định sau này em sinh con, tôi chuyển công tác về gần nhà và hai đứa ra ở riêng. Tôi chưa kịp bù đắp những thiệt thòi cho em thì em đã ra đi mãi mãi.

VN88

Viết một bình luận

Website này sử dụng Akismet để hạn chế spam. Tìm hiểu bình luận của bạn được duyệt như thế nào.