Hai năm sau tôi sinh cho anh thêm một đứa con trai nữa. Những đứa trẻ của chúng tôi được bao bọc trong tình yêu thương tràn trề cùng mọi thứ thật đủ đầy. Chúng tôi tự hào về gia đình, cuộc sống nhung lụa mà chồng mang lại, đặc biệt là tình yêu vợ chồng. Tôi không hề biết rằng ông trời đã có sự sắp đặt. Bảy năm vừa qua giống như một giấc mơ hoàn hảo để bù đắp cho tất cả những gì vất vả và buồn đau mà tôi phải chịu đựng sau này.
Trong một lần kiểm tra sức khoẻ định kỳ, anh nhận được kết quả bị ung thư gan. Chúng tôi lao vào tìm kiếm các phương pháp chữa trị với niềm tin sâu sắc: Mình là người tốt, sống tử tế nên anh sẽ vượt qua được căn bệnh này. Những ngày đấu tranh với căn bệnh, anh đau tôi cũng đau, anh gầy tôi cũng gầy, anh mất ngủ tôi cũng vật vã qua từng đêm.
15 ngày anh đau đớn cũng là 15 ngày tôi giằng xé cơ thể mình. Chúng tôi cùng nhau nỗ lực giành giật lại sự sống cho anh. Vốn là người hay nghĩ cho người khác, anh không muốn bất kỳ ai biết việc anh ốm, kể cả những người thân của chúng tôi. Vậy là, hai người chúng tôi cứ lặng lẽ bên nhau, yêu và thương, đau đớn cùng nhau và rồi xa cách.
Tôi nắm tay anh trong lúc anh ngủ, tin rằng hơi ấm từ cơ thể mình, từ tình yêu vợ chồng sẽ làm anh ấm áp, bớt đau. Nhưng hơi thở của anh đã tắt dần vào giây phút đó. Anh ra đi mang theo hơi ấm, tình yêu, niềm hạnh phúc của cuộc đời tôi. Biết làm sao đây khi giờ này tôi vẫn phải tồn tại, chăm lo cho hai đứa trẻ và gánh vác công việc còn dang dở của anh.