Đã bao lần tôi cố gắng suy nghĩ tích cực về mẹ, tìm các sách đọc về giáo dục con, tìm sách chỉ nguyên nhân và cách tháo gỡ mâu thuẫn gia đình, hay sách ca ngợi gia đình. Tôi luôn để tâm đến nhận xét của bất kỳ ai để nhận ra sai lầm của mình mà hoàn thiện. Vậy mà, tất cả những cố gắng vun đắp về mặt đạo đức của tôi là vô ích.
Nhiều lần tôi hóa thân vào những ngành nghề khác nhau, có cả những ngành tay chân, lao động, tôi luôn muốn chứng tỏ bản thân hiểu được giá trị của lao động và yêu quý từng đồng tiền mình làm ra. Tôi dám từ bỏ cái tôi cá nhân để làm việc như một người lao động bình thường, mặc dù gia đình không phải khó khăn. Vì hiểu được nỗi vất vả của cha mẹ, tôi cũng không dám đua đòi. Mặc cho bạn bè có thắc mắc “Sao nhà mày thế mà lại đi làm việc này” hay “Sao nhà cậu thế mà không ăn sang, mặc đẹp”.
Cha mẹ không quan tâm sự nỗi lực đó của tôi. Mẹ luôn cho rằng tôi không hiểu được sự khổ cực, không hiểu được cái sự đói kém như thế nào. Bà chỉ nghĩ chúng tôi ngu dốt cho nên mới làm việc thấp kém, không biết ăn sang mặc đẹp, làm xấu mặt ba mẹ. Sự thiếu cảm thông nằm ở chỗ mẹ chưa từng cố gắng để hiểu chúng tôi. Thay vì bắt chước các đứa trẻ khác lớn lên trong sự đua đòi ở một thành phố xa hoa, tôi chọn cách chấp nhận cái mình có. Nếu cha mẹ thương thì cho còn không thương tôi chấp nhận sống như mình có. Vậy là tôi đã sống như thế từ một đứa trẻ đến sinh viên ngoan hiền, tẻ nhạt.