Thời làm quan cũng hết, về nghỉ hưu mẹ vẫn chưa quen với việc làm một người phụ nữ nội trợ phải dịu dàng, nhẫn nại, cộng thêm nóng tính nên mẹ không chịu nổi nếu ai nói có ý chê bai. Mẹ lại luôn cố giữ vẻ điềm nhiên trước mặt người khác, rồi mang nỗi bực tức đó trút giận lên đầu chồng con. Không hôm nào bữa cơm gia đình được bình yên, khi mẹ cứ hết mắng mỏ đứa nọ đến đứa kia.
Trước đây mẹ phải xa gia đình đi làm, để lại chúng tôi còn thơ dại cho cha nuôi nấng. Sự hy sinh đó của mẹ khiến tôi luôn cảm thấy mình là gánh nặng cho bà. Ngày hôm nay, bao năm xa cách trở về, mẹ cứ muốn bù đắp khoảng thời gian đó bằng cách thúc giục chúng tôi học để sớm trưởng thành. Khi thấy chúng tôi thiếu sót, bà không nhẫn nại nổi để chỉ dạy tận tình mà cáu gắt, la mắng thậm tệ.
Nhưng nếu chỉ la mắng cho qua cơn giận thì tôi cũng không để ý làm gì, vấn đề ở chỗ mẹ đã gán lên chúng tôi những gánh nặng phải khôn ngoan, trưởng thành như con ông này bà nọ. Mẹ luôn chửi mắng tôi trước mặt người khác. Từ nhỏ tới lớn, tôi đã hứng chịu không biết bao nhiêu lời chửi mắng như vặt thịt của mẹ. Mẹ còn đi kể cho người này người kia nghe là con cái của mình tệ ra sao.
Cách giáo dục của mẹ khiến chị em tôi trở nên lạc lõng giữa cuộc đời vì thiếu đi sự khích lệ của gia đình. Những lời nói của mẹ qua năm này năm khác đã lôi kéo biết bao người hình dung về chúng tôi như thế. Bằng uy tín và sự trải nghiệm của mẹ, người ta dễ dàng tin tưởng mẹ hơn những gì chúng tôi cố gắng. Dù có cố làm gì mẹ cũng không nhìn thấy nỗ lực đó. Tôi không dám tin người mẹ mình hết mực kính trọng lại đi rêu rao con cái hết chỗ này đến chỗ khác khiến tôi phải xấu hổ.