VN88 VN88

Tâm sự nỗi đau âm ỉ khi bị xâm hại tình dục năm 10 tuổi

Đã biết bao lần khuyên giải cha mẹ mà có được đâu, chén vỡ có dán lại bao nhiêu lần rồi cũng vỡ ra. Tôi chán nản, chuyện có vui gì để kể cho người khác, cứ ngậm ngùi đi làm, tiết kiệm hết sức để gửi tiền trả dần những khoản nợ. Lòng bảo quên nhưng không dễ gì quên được, mỗi lần ở bên bạn trai là lòng tôi đau, lại càng thù hận khi về quê vô tình gặp gia đình người từng hại tôi. Hắn ta lập gia đình, có 2 đứa con một trai một gái, vợ làm giáo viên cấp ba, từng là cô giáo tôi, chồng làm cán bộ xã, sống trong căn nhà vào bậc giàu của xã. Ba mẹ tôi đã quên đi chuyện ngày trước, thậm chí khi dượng mất, nghĩa tử là nghĩa tận, chính ba đưa linh cữu, đào huyệt xây mộ phụ gia đình cô không một lời trách móc, ra ngoài đường vô tình gặp mẹ, cô cúi đầu lảng sang hướng khác. Là nhục nhã hay vô tình?

Mỗi đêm về, để chìm vào giấc ngủ đối với tôi là điều không dễ dàng, có hôm sáng thức dậy, gối ướt, mắt sưng là chuyện đình thường. Mong ước của tôi lúc này là có khoản tiền để tiếp tục học liên thông đại học, nhưng mẹ bảo tôi đi học thì ai lo, ai phụ mẹ trả nợ? Tôi đành gác lại việc học mà thèm thuồng nhìn bạn bè bước lên bục nhận bằng cử nhân, học ngoại ngữ, học những gì mà các bạn ấy thích.

Còn tôi, đến bao giờ quên được nỗi dằn vặt mỗi đêm khi nghĩ đến thân xác mình bị xâm hại bởi gã đàn ông hung bạo? Đến bao giờ gia đình tôi sẽ trả hết nợ nần, tôi được học cho thỏa ước mơ của mình? Đến lúc nào tôi không cảm thấy tội lỗi khi ở bên người yêu thương dù anh không trách móc? Người ta thường bảo luật nhân quả không trừ một ai, vậy tại sao gia đình hắn ta vẫn ngày một giàu hơn, đất cho thuê, đất bán, đất kinh doanh, còn gia đình tôi vẫn khó khăn với từng bữa cơm, ba mẹ thay nhau đau ốm phải vào Sài Gòn chữa trị?

VN88

Viết một bình luận

Website này sử dụng Akismet để hạn chế spam. Tìm hiểu bình luận của bạn được duyệt như thế nào.