Học năm 2, tôi có bạn trai, gia đình tôi cũng biết, những tưởng nỗi đau trong quá khứ đã qua. Tình yêu qua hơn 2 năm thử thách, tình cảm chúng tôi càng gắn bó thêm, chuyện quan hệ tình dục là điều không tránh khỏi, cả hai đều tự nguyện. Sau đêm đó, trên tấm ga trải giường màu trắng đã không có vết màu đỏ, tôi đã khóc nức nở, nhìn bạn trai mình sợ hãi, anh sẽ nghĩ gì về tôi, có cho tôi là loại con gái hư đốn không?
Tôi đã thành thật kể cho bạn trai nghe, đúng như tôi mong đợi, anh không chửi bới hay ghê sợ, ôm tôi vào lòng và bảo “Chỉ 10 tuổi mà em nghĩ đến gia đình, sợ bị đuổi đi mà em im lặng cho đến bây giờ. Anh thương em không hết sao trách em được, kẻ đáng trách là thằng cha kia, mình sẽ quên đi chuyện này nha em”. Sau chuyện đó, tôi càng yêu anh bao nhiêu thì càng tự trách mình bấy nhiêu, có những đêm cầm con dao đặt lên mạch máu muốn cắt cho chết đi, nhục nhã, nhưng chết đi rồi ai sẽ làm để trả nợ phụ ba mẹ, chính điều đó đã động viên tôi đi tiếp.
Sau những năm vừa học vừa làm thêm buổi tối, tôi đã có công việc ổn định, thu nhập mỗi tháng được hơn 5 triệu, gửi tiền về phụ gia đình 3 triệu nhưng lãi mẹ đẻ lãi con, mẹ bảo không biết đến khi nào gia đình mới hết nợ. Ba tôi tối nào cũng tìm đến men rượu để mong ngủ được mà quên đi chuyện nợ nần, mẹ hay cằn nhằn và xung đột cứ xảy ra kéo gia đình tôi xa dần cái gọi là hạnh phúc. Thỉnh thoảng về quê, lại nghe người trong họ hàng nói chuyện gia đình tôi, những trận đòn ba đánh mẹ, những lời trách móc mẹ dành cho ba, tôi chỉ biết lặng im nghe mà lòng thắt lại.