Sáng hôm sau mẹ về, tôi đã ôm chầm lấy mẹ khóc, tôi có nên nói không? Ba mẹ làm cực khổ không công chỉ ao ước có căn nhà để ở, dù là nhà ván có những đêm gió mưa xen qua những kẽ hở, mẹ phải lấy thau đặt mấy góc nhà. Tôi đã chọn cách im lặng vì sợ gia đình bị đuổi đi, bởi nhà cô chỉ có một đứa con duy nhất, lẽ nào cô không bênh vực mà đuổi nhà tôi đi thật?
Cứ như thế, bao nhiêu lần ba mẹ vắng nhà qua đêm là bấy nhiêu lần tôi bị đè ra trên chiếc giường của gia đình để làm chuyện đó. Tôi đau đớn, tủi thân, chỉ biết vùi khóc. Tôi còn nhớ có lần hắn dùng hai tay bóp mạnh miệng tôi, không quên đe dọa “Mày mà nói là ra đồng mà ở nha”. Tôi gật đầu không dám nhúc nhích.
Đỉnh điểm của câu chuyện là năm tôi chuẩn bị lên lớp 8, đêm đó ba đi đám cưới họ hàng xa nhà không về, hai mẹ con ôm nhau ngủ ngon lành, tôi bỗng nghe tiếng mẹ chửi ai đó là đồ mất dạy, tôi nhận ra hắn qua ánh đèn ngủ mờ mờ, mẹ gọi tôi dậy, nhưng sự sợ hãi đã khiến tôi giả vờ ngủ trong cơn mơ. Đến sáng hôm sau khi ba về, mẹ nói “Đêm qua thằng Minh mò sang nhà mình, lột đồ tôi, may mà tôi tỉnh dậy kịp, trói tay nó mà nghĩ tình họ hàng cho nó về, đợi ông về qua gặp chị nói chuyện”.
Ba mẹ tôi qua nhà cô, không rõ đã nói chuyện gì nhưng gia đình cô sau đó nói gia đình tôi là thứ vong ơn bội nghĩa, không biết phép tắc xử sự, dám bịa đặt chuyện đứa con trai có ăn có học làm chuyện không hay. Tôi đã thấy mẹ khóc rất nhiều, có lẽ nỗi đau trong mẹ còn lớn hơn nỗi đau của tôi những năm qua đã chịu đựng.